Chị em sinh đôi

No human is perfect. But I am not human.” – Kayle
Only those you love can break your heart.” – Morgana

Trong quá khứ, không chỉ riêng Shurima lụi tàn, hàng trăm nền văn minh khác cũng đã bị chôn vùi mãi mãi, chỉ bởi một lý do, “Chiến tranh cổ ngữ”. Cuộc chiến phép thuật ấy nổ ra điên cuồng ở khắp nơi, từng vùng đất bị xóa xổ, con người kẻ chạy trốn trong hoảng loạn, kẻ hăng máu đòi tham gia. Bấy giờ, bên ngọn núi Targon (ngọn núi được cho là nơi kết nối tới các vị Thần) nằm ở phía Tây Nam lục địa Shurima cũng có một bộ tộc đang trên đà tận diệt. Hai vợ chồng Mihira và Kilam hy vọng rằng, nếu có thể lên đến đỉnh núi Targon họ sẽ được các vị Thượng nhân trên đó ban cho sức mạnh giải cứu dân tộc. Kilam không đủ mạnh mẽ như vợ, trong khi đó Mihira tuy mang thai vẫn cố gắng kết thúc cuộc hành trình của mình trên đỉnh Targon. Bà được Thượng nhân Công Lý trao cho thanh gươm thần sáng hơn cả mặt trời, đồng thời cũng trở thành vật chủ của Thượng nhân khi quay về hạ giới.

Trở về bộ tộc, Mihira lập tức hạ sinh hai đứa con gái sinh đôi mà không biết rằng vận mệnh sẽ sắp đặt chúng sau này vì bà mà rẽ sang hai con đường đối lập. Đứa sinh ra trước tên là Kayle, còn đứa sinh ra sau thì tên là Morgana.

Chiến thắng trên khắp các chiến trường, say sưa với phép thuật của thanh kiếm, Mihira dần dần quên đi việc làm mẹ, bà lúc này đã hoàn toàn thuộc về các Thượng nhân. Kilam nhận ra điều đó rõ hơn ai hết. Ông tuy không muốn nhưng cũng phải chấp nhận lén đưa hai đứa con của mình rời xa quê hương, tránh việc bị ảnh hưởng bởi phép thuật từ “vợ”. Vùng đất mà ông đến sau này có tên là Demacia, vùng đất mà ngay từ xưa đã tồn tại các khối “kháng ma thạch” – các khối đá giúp kháng lại phép thuật.

Càng lớn, hai chị em càng khác nhau. Sinh sống giữa ánh nhìn soi mói từ dân bản địa chả làm Kayle hạ thấp cái tôi của bản thân xuống. Cô lúc nào cũng tranh cãi với trường làng về các luật lệ nơi đây, tính chặt chẽ, sự công bằng, sự minh bạch. Đối với cô, luật lệ chính là thứ mạnh mẽ và cốt yếu nhất giữ con người luôn luôn an toàn. Và từ những câu chuyện kể của Kilam, Kayle tin rằng mẹ cô đã cứu rỗi tất cả bọn họ từ nơi chiến trường xa xôi ngoài đó. Morgana thì khác, cô bé từ nhỏ đã có ác cảm với cách người dân ngó nghiêng chuyện gia đình mình, chuyện mẹ cô và thanh gươm phép thuật. Những ánh mắt kì thị của người dân đã khiến cô thích đi trò chuyện với những phù thủy nổi loạn, những pháp sư bị trục xuất khỏi vùng đất bởi những việc được cho là nguy hiểm mà họ CÓ THỂ gây ra. Khác với Kayle, Morgana chọn cách thấu hiểu họ, đồng cảm với “tội lỗi” mà họ phải chịu ngay từ khi sinh ra. Ngày càng lớn lên, cô lại càng hiểu cho trái tim tan vỡ của cha khi phải rời xa vợ, và vì thế Morgana căm ghét mẹ.

Một ngày nọ, ngày mà Kayle luôn mong rằng nó sẽ tới, cũng là ngày là Morgana luôn lo sợ. Ngày cây kiếm khổng lồ của mẹ từ trên trời cắm xuống chính giữa nơi hai người đang đứng. Cây kiếm tự tách ra làm đôi, Kayle cầm lấy một nửa, và Morgana cũng chậm rãi chạm vào nửa kia. Những đôi cánh lông vũ như đâm chồi từ vai họ, đẹp đẽ và đầy sức sống. Kilam đứng đấy với ánh mắt bất lực, ông hiểu rằng giờ đây chẳng thể nào ngăn chặn việc hai đứa con ông đi theo con đường mà Mihira đã chọn, rằng đây là số phận, ông chỉ có thể chấp nhận. Và rồi ngay cả khi Morgana chạy đến định an ủi ông, ông cũng quay mặt bỏ đi.

Dấu hiệu của Thượng nhân Công lý sáng chói nơi hai người, dân chúng giờ đây trở nên tôn sùng Kayle và Morgana hơn bao giờ hết. Trong khi Kayle chấp nhận sức mạnh của mẹ ban cho mình để thực thi pháp luật trừng phạt kẻ phạm tội, thì Morgana vẫn van nài chị mình cho phép được tha thứ đối với những tội nhân sẵn sàng chuộc lỗi mà cô bắt gặp. Một hôm, ngôi làng của họ bị cướp phá, Morgan xuất hiện bảo vệ cha mình, sẵn sàng thiêu rụi những kẻ tấn công. Trong cuộc chiến, cả hai chị em đã cứu được vô số dân làng rồi được họ vinh danh như những Đôi Cánh Giám Hộ của Demacia, tuy có lẽ Kayle được nhớ tới nhiều hơn.

Kayle đứng đầu một giáo hội, nơi những người có chí hướng tương tự theo chân cô để “học việc”. Có một kẻ tập sự trong hàng ngũ đó mang tên Jonas. Hắn từ lâu đã không chấp nhận được cách làm việc của Morgana, đồng thời cũng thề rằng sẽ bắt Morgana về giam giữ, điều mà Kayle “chưa từng làm được” hay nói chính xác là “không muốn”. Jonas lên kế hoạch vào một ngày Kayle đi xa. Cho đến khi trở lại, tất cả những gì cô nhận thấy đó là sự hỗn loạn cùng tin báo về cái chết của Jonas. Điên cuồng và phẫn uất, Kayle sải cánh vút lên trời cao hét lên rằng sẽ trừng trị thích đáng kẻ gây ra điều tồi tệ kia, cùng với đó cô sẽ thanh tẩy toàn bộ bóng tối xấu xa trong tim con người bằng ngọn lửa công lý. Đối mặt với Kayle không hề do dự, Mor cầm kiếm trong tay chĩa về phía chị mình. Cô không một lời bào chữa cho việc gây ra cái chết của Jonas, nhưng nếu muốn thanh tẩy cái xấu trong tim con người, chị cô phải bắt đầu từ đứa em gái sinh đôi này. Cuộc chiến mới lại nổ ra, thứ vũ khí thần thánh chạm vào nhau tạo ra sức hủy diệt thật khó để miêu tả. Những công trình sụp đổ, con người tán loạn, họa nên một bức tranh bi thương qua hai gam màu hoàn toàn đối lập. Hai mảng màu sắc đó ngay từ khi sinh ra vốn chưa từng một lần hòa quyện với nhau. Tình chị em ruột thịt có lẽ vẫn còn nơi đó, nhưng sức mạnh đến từ người mẹ lại vô tình lấn át tất cả “cảm xúc” của Kayle và che phủ hầu hết “tầm nhìn” của Morgana.

Tiếng thét thảm thiết của Kilam dưới đống đổ nát nhẫn tâm thay chính là thứ kết thúc trận chiến giữa hai người. Morgana vội vả vứt bỏ thanh kiếm, tức tốc bay về bên cạnh cha òa khóc. Kayle thất thần như đông cứng, chỉ ở nguyên vậy chứng kiến cha chết trong vòng tay em gái mình. Để rồi nỗi đau không thể chữa lành đấy dẫn họ đi hai ngã rẽ khác nhau mãi mãi. Morgana xích đôi cánh của mình lại để mãi nhắc nhở về thứ sức mạnh đáng nguyền rủa, thứ sức mạnh đem đến số phận nghiệt ngã cho gia đình cô. Còn Kayle, sau khi Kilam chết, cô cầm thanh kiếm của em gái bay lên trời cao, tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ để thứ cảm xúc trần tục kia làm lung lay một lần nào nữa.

Sau này, người dân Demacia hình thành phong tục tôn thờ Kayle, đối với họ cô chính là người đem đến Công lý tối cao, bảo vệ người dân khỏi thế lực ma thuật nguy hiểm bên ngoài. Còn Morgana, dần dần mờ nhạt cùng quá khứ. Có thể hiểu là bởi tuy biết trong thâm tâm mình tồn tại bóng tối, con người vẫn sẽ cất kĩ nó vào nơi sâu thẳm nhất, khó tìm nhất, và rồi chỉ đến lúc thật cần, bản năng mới kéo nó ra để đối chọi cho mục đích tồn tại.

Bình luận về bài viết này

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia